Đóng đinh là một hình
thức hành hình ở Nhật từ thời cổ. Đầu tiên người ta dựng trụ đóng đinh ở pháp
trường, buộc chặt tay chân, ngực và phần eo vào cột rồi xé bỏ y phục (dùng giáo
đâm từ dưới lên, xé một phần y phục để lộ từ phần ngực xuống hông, dùng phần y
đã xé bỏ buộc vào giữa cơ thể). Trụ được đóng trên mặt đất, nếu tội nhân là nữ
thì trụ hình chữ nhật, dưới chân phạm nhân có giá đỡ trọng lượng cơ thể, còn trụ
dùng cho nam hình chữ thập nhưng có 2 thanh ngang thay vì 1 thanh và có phần đỡ
thể trọng ở háng phạm nhân. Kẻ hành hình gồm hai người thân phận thấp kém
(Hinin) cầm giáo, thay phiên nhau ra hiệu lệnh đứng hai bên trái phải của phạm
nhân. Đầu tiên họ để giáo giao thoa trước mặt phạm nhân, sau đó hô to "arya
arya" rồi đâm giáo vào mạn hông phải của phạm nhân, xuyên qua vai trái sao
cho mũi giáo nhô ra khỏi vai chừng 30cm, sau đó xiên từ hông trái lên vai phải,
sau đó hai kẻ hành hình cùng đâm xuyên qua người kẻ chịu tội từ hai bên trái phải
theo cùng cách thức. Theo cách này thì phạm nhân tuyệt mệnh sau khoảng 2, 3 lần
đâm xuyên vì sốc ngoại thương hoặc do chảy máu nhiều, nhưng việc hành hình vẫn
tiếp tục khoảng 30 lần đâm xuyên sau khi đã chết. Để máu không chảy ra ngoài
cán giáo, mỗi lần đâm xuyên qua người phạm nhân thì kẻ hành hình xoắn ngọn
giáo, khoét vào nội tạng của nạn nhân và lau giáo bằng rơm. Máu tươi của phạm
nhân phun ra từ vết thương bên hông còn kéo theo cả nội tạng như ruột gan và cả
những đồ chưa tiêu hóa hết. Cách hành hình này gây tổn thương nặng cho nội tạng
từ cơ quan tiêu hóa cho đến phổi, đôi khi mũi giáo còn chạm vào xương nên sự
đau đớn so với chém đầu thì hơn nhiều lần. Như vậy hình phạt đóng đinh ở Nhật
hoàn toàn khác với hình phạt đóng đinh ở Tây phương cả về cách thức lẫn quá
trình dẫn tới cái chết, về thực chất thì đây là hình phạt đâm giáo đến chết.
Cuối cùng kẻ thi hành
án túm tóc phạm nhân, kéo ngẫng mặt lên rồi đâm giáo vào cổ họng phạm nhân từ
phải sang trái. Xác chết bị bỏ mặc cho phơi sương gió ở pháp trường 3 ngày, sau
đó bị ném xuống hố để dọn dẹp.
Vừa đọc vừa tưởng tượng, thốn không thể tả. May mà đọc buổi trưa chứ không thì... :-s
ReplyDelete